Việc được chọn làm người cầm đuốc cho Thế vận hội là điều thật bất ngờ với cha Vincenzo. Một hôm cha Vincenzo nghe điện thoại reo; trả lời điện thoại, cha nghe đầu dây bên kia nói: “Alô, đây là Ủy ban Olimpic của Hàn quốc”. Lập tức cha Vincenzo nghĩ: “Chắc họ biết về kỹ năng đua xe đạp của mình và muốn triệu tập mình vào đội tuyển quốc gia.” Ý nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua và rồi một ý nghĩ khác xuất hiện: “Nhưng mà tại Thế vận hội mùa đông thì không có môn đua xe đạp.” Vậy thì chuyện gì đây? Thế là cha chăm chú lắng nghe hơn. Đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Tôi gọi cha bởi vì tôi muốn có một trong những người cầm đuốc Thế vận hội.” Cha Vincenzo đáp lời: “Xin lỗi, có thể có sự nhầm lần. Tôi là Vincenzo Bordo và tôi là một người Ý.” Bên kia tiếp tục nói: “Có, chúng tôi biết điều đó.” Cha cũng nói tiếp: “Nhưng tôi là một người ngoại quốc.” Cha nghe họ trả lời: “Chính vì thế mà chúng tôi gọi cha. Tinh thần Thế vận hội là tinh thần huynh đệ toàn cầu và lòng hiếu khách và qua cử chỉ này chúng tôi muốn nói với đồng bào của chúng tôi rằng tất cả những người sống và làm việc ở đây là một phần của dân tộc này, không có sự phân biệt đối xử hay định kiến và họ là một phần của lịch sử tuyệt vời mà chúng ta đang cùng nhau xây dựng.”